[Longfic] Điều bất ngờ…
* Author: ckyp Or Hýp, Nkíp
* Rating: mọi lứa tuổi >.<
* Pairing: 5 zai
* Dislaimer : Các nhân vật trong fic thuộc về 1 thế giới mang tên tình yêu.
* Category : ? * chịu *
* Summary : tình yêu luôn là 1 điều kì diệu, không ai có thể biết trước được =.=
* Note: fic viết trong lúc đang buồn tình và tự kỷ nặng nên có phần hâm hâm và ngu ngu + tay viết non nớt. Đọc thấy bực, nhấn back cũng chưa muộn.
Giới thiệu nhân vật cái đã ^.^_Onew: học lớp 12. Nổi tiếng vì ngây thơ quá mức, dễ bị bắt nạt, khá thông minh, có lúc hơi ngu ngơ, đặc biệt có nụ cười ấm áp và giọng nói ngọt hơn cả kẹo :x
_Jong: học lớp 12. Kiêu hãnh với mái tóc vàng hoe, hay tự sướng, nhắng nhít nhưng biết quan tâm đến người khác đúng lúc. Đặc điểm: rất lùn >.<
_Key: lớp 11. Xinh xắn, dịu dàng, biết chăm sóc người khác. Hay càu nhàu nhưng có ánh mắt “rất biết làm chết người” =)). Nhược điểm: nắm bắt tình hình chậm, khi tức giận thì Trời cũng không cứu vãn được
_Ho: lớp 11. Điềm tĩnh, ít nói, cao ráo, có lúc rất trẻ con. Ít khi cười nhưng đã cười là người khác chỉ có chết. Dù không nói ra nhưng luôn hiểu được lòng người khác
_Min: lớp 10. Có quả đầu nấm đặc biệt, nụ cười hiền khô với cái mặt trẻ con “búng ra sữa” nhưng lại không dễ bắt nạt, đầu óc luôn nghĩ ra những trò tinh nghịch, luôn làm người khác phải lo lắng. Tài năng: nhảy rất oách =))
CHAP 1_Dậy đi nào! - Key la oai oái.
_Một lúc nữa thôi… Hôm nay được nghỉ mà Key… - Jong uể oải. Còn bé Min vẫn nằm im không nhúc nhích.
_Không được! - Vừa nói, Key vừa lôi xềnh xệch Jong và Min dậy, mặc cho họ than vãn.
Jong mắt nhắm mắt mở đi vào phòng vệ sinh. “Cốp!” - tình yêu giữa tường và trán Jong nảy nở. Key thấy vậy thì lắc đầu, chép miệng
và thở dài: “Thế đấy!” <đồ ông cụ :D>. Min nhờ đó cũng tỉnh ngủ vì cười.
~o0o~
Bữa sáng đã xong. 3 con người, 3 công việc. Jong ngồi ôm cái điện thoại. Key lúi húi dọn bát đĩa. Bé Min ngồi dí sát vào cái ti vi xem
hoạt hình. Chẳng ai nhìn ai, cũng chẳng thèm nói 1 câu. Chỉ thỉnh thoảng có 1 tiếng thở dài mà không biết phát ra từ “ông cụ nào”!<có lẽ là
Key :p>
_”Kính coong…Kính coong…” - tiếng chuông cửa kêu. Cả 3 đồng loạt quay ra.
_Hyung ra mở cửa đi kìa! – Key càu nhàu.
_Bé Min ra mở cửa đi! – Jong sai truyền. Cái tính lười vốn có của Jong lùn nhà ta. Bé Min lật đật ra mở cửa, không quên cho hyung của mình
cái nhíu mày: “Hyung nợ em nhớ”.
“Cạch”. Cửa mở. Một anh chàng đứng trước Min. Cao ráo, xinh zai. Anh ta nở nụ cười với Min. Bé Min bị hớp hồn bởi nụ cười đó, đứng trơ
như tượng.
_Xin hỏi, ở đây có ai tên Kim Kibum không?
_.... *vẫn bị nụ cười kia làm mê man*.
_Xin lỗi… - Anh ta bối rối trước cái nhìn của Min. Mặt đỏ lên.
_Ai vậy Min ơi? - Key từ trong nhà hét ra. Tiếng hét của Key làm bé Min “bừng tỉnh”.
_Ơ…Anh…hỏi…ai ạ? – bé Min lắp bắp, mặt cúi xuống thẹn thùng.
_Cho hỏi có ai tên Kim Kibum không? – Anh ta nhắc lại, vẫn cái vẻ bình thản đó.
_Là tôi đây - Key từ trong nhà chạy ra – Thôi em vào nhà đi Min. Có chuyện gì vậy ạ?
_À vâng, cậu có quà - Anh chàng kia nói và đưa cho Key 1 cái túi xách - Có người nhờ tôi gửi cho cậu.
_Ơ…Ai thế ạ? Cái…gì vậy? - Key tròn mắt ngạc nhiên, nhìn vào chiếc túi xách lạ lùng, trong đó có 1 hộp quà được bọc rất đẹp.
Anh chàng kia chỉ mỉm cười mà không nói thêm câu nào. Và rồi anh ta biến mất trước khi Key kịp định thần chuyện gì đang xảy ra.
Nhược điểm của Key là nắm bắt tình hình rất chậm nên mới vậy. Bé Min nãy giờ đứng ngó trộm cuộc nói chuyện giữa hyung của mình và người
lạ mặt. Min ta vẫn ngơ ngẩn khi nhìn lại nụ cười kia: “Ôi, nụ cười đó….sao mà….” và tự đỏ mặt, ngượng ngùng với chính mình.
_Ê, làm gì mà ngơ ngẩn thế hả nhóc? - Jong lùn từ đâu nhảy ra, vỗ vào vai Min, cười bí hiểm.
_Kh…khô…không…có gì…ạ - Min giật mình, lắp bắp mãi mới được 1 câu. Nhìn nụ cười bí hiểm của Jong hyung mà Min thấy chột dạ, sợ Jong
hyung biết được suy nghĩ của mình. Nhưng Jong lùn vốn tính nhắng nhít, làm sao mà để ý được Min đang nghĩ gì. Jong nhảy ra chỗ Key đang
đứng bất thần nhìn cái túi “kì lạ”.
_Này Key, không sao chứ? - Vẫn cái nụ cười ban nãy với Min, cậu ta dí sát mặt mình vào mặt Key - Ê, ê…Nghe hyung gọi không đấy?
Mặc kệ Jong hyung gọi, Key vẫn miên man trong dòng suy nghĩ của mình: “Ai được nhỉ? Đã đến sinh nhật mình đâu mà tặng quà?? Hay
nhầm?? Không thể!!! Rõ ràng người nhận là Kim Kibum, là mình. Sao…???”
Key đâu biết rằng, mấy ngày trước, Key đã gặp người đó rồi…
------------------END CHAP 1---------------------