*Author: Kaz
*Disclamer: Không ai thuộc về tôi cả
*Category: Sad fic
*Rating: K
*Characters: Onew, Taemin, Min Ho
*Pairing: 2Min, Ontae tam giác tình yêu
*Note: Thx MinYoung vì đã đọc trước và ủng hộ
Vì cái longfic kia không chấp nhận được nên chuyển cảm hứng sang tình iêu của 2min trong giây phút bồng bột.
Đã rất cố gắng để hoàn chỉnh văn phong, mong mọi người ủng hộ
Note 2:cái này pốt bên Babu rồi nhớ cấm bảo đạo fic
Summary:
Mối tình đơn phương này....
Sẽ chôn vùi cùng với biển cả.....
Anh đi theo em ....
.....Nhưng em lại chết vì một người khác
......Đau..... vì anh yêu em------------o0o---------------
Tôi ngồi trong quán “Chitty Chitty” nhâm nhi li coffe ấm nóng nhưng thật sự thì lòng tôi đang rất lạnh…
Tôi ghét vị đắng ngắt của coffe nên tôi luôn cho thật nhiều sữa vậy mà vị chan chát nơi đầu lưỡi ngày hôm nay là sao, có phải vì sự thiếu vắng em không?
Đây là thói quen mỗi buổi sáng, tôi đều đến đây dù có phải chịu cái lạnh căm căm của mùa đông Seoul, chỉ để được nhìn thấy ai chứ, chỉ em thôi, cái bóng dáng nhỏ nhắn với mái tóc nâu đồng rỗi bời mà bàn tay kia lại cứ thích vò nhẹ. Đôi môi em thật đẹp nhưng đã suốt 1 năm rồi nó chưa hề cười thật sự mà luôn ẩn khuất nỗi cay đắng. Ai đã làm em đau đến vậy? Tại sao em vẫn luôn hi vọng không ngừng về hắn….
Tôi chờ đợi em trong chán chường và khẽ thở dài, đẩy chiếc ghế ra sau. Bước ra ngoài căn phòng ấy tôi sắn sàng hứng chịu làn gió lạnh sộc vào 2 cánh mũi, khẽ rùng mình nhưng
Tôi vẫn tiếp tục bước về nơi tôi nghĩ rằng tôi và em thuộc về
Em kia. Đôi vai gầy. Mái tóc phất phơ trong gió. Em ngồi trên mỏm đá trông về phía biển ánh mắt dõi về xa xăm.
Tôi bước đến bên và choàng lên người em tấm áo của mình.
-Minnie ah~ Lạnh lắm biết không? Sao dám mặc áo mỏng vầy nè
Tôi cố giữ giọng thật nghiêm nhưng sao đối với em khó quá.
....Em quá dễ thương……
- Hyung đuổi em nè <Merong>
Giọng em khàn khàn. Đôi mắt em rưng rưng..
Em lại khóc, lại đau 1 lần nữa. Điều đó như 1 nhát dao cứa thẳng vào tim tôi vậy. Đã bao lần tôi tự hỏi tại sao Thượng Đế lại không để tôi chịu thay em Tại sao cứ để cái tâm hồn mỏng manh dẽ vỡ ấy phải hứng chịu tất cả.
Trái tim kia đã ngừng đập từ cái ngày hắn dời bỏ em…..
Em không biết sự thật, em không biết về căn bệnh mà hắn mang trong mình. Hắn muốn dời bỏ em cũng vì không muốn em đau khổ
“Hyung đi xa, quên hyung đi”Thô lỗ.
Ngắn gọn.
Và tàn nhẫn
Hắn, tức Jinki, không hiểu hay cố tình không hiểu là điều đó càng khiến em đau khổ hơn sao, thực sự hắn không hiểugì hết về em. Không lí do, em ghét sự mù mờ, em cần biết, rất rất cần.Như vậy là hắn đang để em nuôi hi vọng trong tuyệt vọng.
Đã 1 năm rồi mà vết thương đó vẫn chưa đóng miệng. Tôi đã là bờ vai cho em hằng đêm ác mộng ùa về và mỗi sáng lại nhận lại những quầng thâm nơi khóe mắt đỏ.
Nước mắt em dường như đã cạn khô…….
- Hyung không đuổi em hả? Em cuỗm luôn áo đấy nhớ
Nụ cười ranh mãnh chua chát ấy thực sự càng làmtôi thêm lo lắng. Em đâu còn hồn nhiên như trước, cuộc đời trước mắt em chỉ là màn mưa đen vô vọng lạnh lẽo.
- AISHH nghịch quá đó Minnie
Nếu áo của tôi có thể ấp ủ được em thoát khỏi cái lạnh thì sao chứ? Tâm hồn em vẫn luôn bị ám ảnh bởi hắn mà kí ức về hắn thì đau thương biết bao.
Hắn nói cho tôi biết rõ về tình trạng của mình, hắn đẩy em về tôi, làm vậy ích gì khi mà em chỉ coi tôi là anh trai mà thôi, người anh trai luôn chia sẻ với em chăng?
Tôi khẽ cười. Nụ cười khinh khỉnh….
-Cười gì thế?
Em ôm tôi từ phía sau và ngồi bệt xuống lớp cát lạnh
- Hôm nay em cũng vui phải không kể cho hyung nghe đi
Có điều gì màlại làm em vui được kia chứ?
- Jinki về rồi hyung ấy đã về!!!!!!!!!
Giọng nói em vỡ òa sung sướng
Tên của hắn đó, Jinki, cái tên mà tôi nghĩ rằng em còn không biết cách đành vần nó ra sao, Vậy mà em thốt ra cái tên đó thật nhẹ nhàng và âu yếm đến vậy. Hắn làm tim em tan nát cơ mà?
Tôi sững sờ nhìn em, nhìn đôi tay gầy gò liên tục viết lên cát hàng chữ Lee Jinki cái miệng xinh cắn bô la 1 hồi với niềm hân hoan nhưng tai tôi ù đặc cả rồi và chỉ duy nhất những từ cuối cùng…
- Trưa mai hyung ấy sẽ về Vừa gửi tin cho em đó, hyung xem nè
Em đưa điện thoại về phía tôi nhưng tôi thật sự chả biết nhấc tay lên thế nào nữa.
Em sung sướng vì điều đấy ư?
Em làm tôi đau lắm em biết không, Minnie àh?
- Hyung sao thế? Ốm àh ?
Em khẽ lay tôi nhưng tôi biết nói saoây giờ ??
Tôi buồn…. không tức giận mới phải…….
- Ở sân bay nào thế ?
Tôi cũng không ngờ giọng mình thốt ra lại lạnh băng như thế nó khiến em sợ.
Em co dúm lại…
- Ơ sâ…
Tôi giật phắt cái điện thoại em đnag nắm chặt
-……….
07:30 sân bay Incheon
- Minnie àh , em không được phép đi, hyung không cho phép
Giờ thì đến lượt tôi lay em
Em sợ phản ứng của tôi, thật sự tôi đã bao giờ như thế này đâu
Em im lặng ư?
- Em mà đi thì….
-Hyung có quyền gì cơ chứ?
Quyền gì ư? Chả phải hyung là anh trai em ư?
Mặt em đỏ lên rồi tái nhợt, đôi mắt lại bắt đầu rưng rưng….
Cả hai chìm vào trong nỗi tức giận và im lặng ………
Sự im lặng gò bó…….
.
.
.
Trời đã tắt nắng.
Thủy chiều lên cao.
Trăng đã lên
Sao đã mọc đầy trời.
Nước biển xối vào 2 chúng tôi.
Lạnh. Lạnh. Lạnh.
Không được tôi có thể chịu nhưng em thì không.
Nhưng em không còn nghe tôi nữa
Tôi kéo em vào bờ
- Em phải vào nếu không hyung sẽ…
- Minnie không cần hyung, hyung đi đi
Nói rồi em chạy vào bóng tối đen kịt.
Cái dáng nhỏ nhắn ấy bị nuốt chửng hút vào không gian vô tận
Tôi hoàn toàn cô đơn.
Tôi nhớ em quá. Em mới đi có 1 lúc vậy mà cảm giác trống trải làm sao.Nếu em sẽ mãi mãi ra đi với hắn thì cuộc sống này có nghĩa lí gì cơ chứ?
Tôi tự hỏi và cảm thấy căm ghét bản thân. Tại sao trong vòng 1 năm ấy, hắn để cho chúng tôi khoảng thời gian 1 năm cơ mà, tại soa tôi khong biết nắm giữ lấy em, không biết biến em thành của mình, tại sao tôi chỉ dừng ở mức là anh trai mà thôi, tại sao tôi không để em thấy tôi quan trọng thế nào đối với em.
Bóng tối rút dần để lại 1 buổi sáng lạnh lẽo và mù mịt hơn.
Tôi cứ ngồi đó, đông cứng lại trong cái viễn cảnh em và hắn tay chung tay cười nói vui vẻ và em thuộc về hắn.
Dòng suy nghĩ ấy cứ tra tấn tôi cả đêm như vậy.
Tôi phải thực sự làm gì chứ?
Nhưng liệu em có căm thù tôi không?
Tôi lại miên man tiếp với nỗi lo sợ đó và bất chợt 1 làn khí lạnh ùa vào người.
Giật mình.
Tôi đã ngồi đây mà quên đi thời gian. Đã 7h rồi ư?????
Em đã đến đó rồi. Em luôn đúng hẹn mà.
Tôi chạy. Chỉ biết chạy và chạy. Guồng chân nhanh hơn bao giờ hết.
Liệu có kịp nhìn thấy gương mặt em trước khi em chính thức thuộc về hắn không?
Nhưng hình ảnh đấy làm tôi đau lòng lắm. Nhưng tôi luôn muốn em hạnh phúc cơ mà. Thật khó hiẻu.
Bắt được 1 chiếc taxi lên sân bay rồi tôi lại tiếp tục chạy thẳng vào nơi đón người.
Không thấy bóng em, không thấy mái tóc nâu đồng lơ thơ, không thấy dnág người mảnh khảnh thân quen……
NHƯNG TÔI THẤY HẮN THẤY KẺ ĐÓ
HẮN CƯỜI NÓI VUI VẺ
VỚI AI?
BÊN CẠNH HẮN ĐÂU PHẢI LÀ EM
MỘT CON NGỪOI HOÀN TOÀN KHÁC
Trí óc tôi không còn nghĩ gì hơn ngoài em. Chắc chắn em đang rất đau khổ, lại 1 lần nữa là do HẮN, kẻ đáng chết ấy.
Và không thể nghĩ ngợi về hành động của mình. Tôi bước thẳng nhằm ngay vào con người bộ bạc ấy và tôi đấm cho hắn 1 cú đây là dành cho Minnie hắn đã đẩy em hết vào nỗi đua này tới nỗi đau khác gieo rắc vào lòng em sự tối tăm, và 1 cú cho bản thân tôi, kẻ nào dám làm em tổn thương là kẻ đó đã động chạm tới Minho này.
Không chờ đợi bất cứ phản ứng nào từ kẻ đó mà tôi bước đi, chạy tiếp để tìm em, để an ủi em, để vỗ về Minnie yếu ớt của tôi.
Em sẽ vượt qua mà chắc chắn rồi……..
Nhưng em ở đâu, tôi chạy như 1 kẻ loạn trí, tôi vùng vằng hết ngả đường này tới ngả đường khác nhưng không 1 nơi nào có bóng dáng em.
TUYỆT VỌNG.Và tôi chợt nghĩ tới nơi đó. Nơi tôi và em thuộc về nhau. Tại sao tôi lại quên cơ chứ?
Vắng lặng hết sức vắng lặng…
Nhưng tôi có thể định thần được cái bóng nhỏ ấy đang dấn thân mình trong nước.
Em đang làm cái trò gì thế
- Khônggggggggggggggggggggggggggggggg
Tôi chạy loạn lên tới chỗ em
Em không quay đầu lại em bỏ mặc lời gào thét của tôi ngoài tai.
Nửa thân ngừoi em đã ngập trong nước
Tôi chỉ biết chạy mà thôi.
Nước buổi sớm thật lạnh.
Tôi lăn lộn trong nước cố vươn về em cố nắm lấy bàn tay em cố cứu sống và sưới ấm em nhưng đã muộn rồi
- Khôngggg Minnie ah~
Mái tóc đã bị nhấn chìm trong làn nước lạnh ngắt .
Tôi nâng em dậy. Nặng.
Đôi mắt em nhắm chặt.
Nhưng đôi môi mấp máy và thêò thào
- Hyung ah~ Em không giận hyung đâu
- Em còn nói nữa ư? Hyung biết mà, soa em ngốc thế Minnie
Nước mắt tôi rơi xuống cằm em
- Em nhìn thấy ba mẹ kia rồi.
- KKKKKKKKKKHÔNG
Tôi mất em rồi.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay em và cũng thả mình vào làn sóng mạnh mẽ ấy
Để cho nó cuốn tôi và em cùng đi…………..
-------END FIC--------